Opportunities may come at the same time in our life. In some special circumstances, make sound decisions is not easy and of course, success only belongs to people who could overcome obstacles and make the right choices.
I would like to share with you my decisions that were turning-points in my career life and I believe these decisions are sound because they have positively influenced my career and life so far.
I joined the Army in 1977 at the age of 18. Twelve years after graduating from high school, I became a Captain. My career would be constantly promoted after 2 – 3 years cycle if there weren’t significant changes of Nation during 90s. At the end of 1989, when a huge number of soldiers returned from Cambodia in the largest military disarmament program ever after triumph 1975, which led us – the soldiers to the challenges of seeking the best choices for our future. I decided to leave the Army for another opportunity even I had an offer job in a state-own company. I came to Russia in a labor export program with three (3) objectives i.e Economics, Health and Social Knowledge.
In 1993, I came back home after 4 years living & working in Russia with a better earning and being more realistic. I feel bitter as after 16 years graduation from high school, most of my classmates & friends have their careers while I was still unemployed. Once, life offered some choices that I needed to make decision; I was offered a Director position for a foreign Security Services Company. However, I found myself having no experience & management skills for this job and my social network at that time is limitation. I was also suggested to be a dealer, importing goods from Lang Son border to Hanoi for wholesales. This job will help my family in daily expenses but it’s not my strength. Fortunately, I have a good neighbor who was a Director of City Transportation Company, he advised me to obtain a driving license in order to become a Taxi driver – an attractive and promising job at that moment.
I thought that an opportunity that I wish has finally come. This job not only satisfied my short-term financial needs, but also I saw it is potential job. Being a taxi driver, I was able to improve financial management, communication and negotiation skills, etc. Thus, I became a Taxi Driver in 1994.
The career opportunities that I seized along my way by making sound decisions in 1997, 1998 and 2000 helped me develop from a driver for General Manager, Leader of a Driving team and Chief Security & Driving of Hanoi French Hospital. Many people said that I was very fortunate when having a lot of choices & opportunities after leaving the Army. Personally, I thought that luck would not come if we didn’t seize opportunities to make sound decisions. The last experience that I would like to share was the decision led me to Starwood today.
In late 2003, I was a Chief Security & Driving of Hanoi French Hospital. It’s was in my day off when my shift leader called me to inform a complaint from foreigner guest who was very angry and asked for meeting with General Manager. I instructed my team to calm the guest and made appointment with him on the next day. I approached him on the day I returned to work and during the talk I knew he is Financial Controller of Sheraton Hanoi Hotel – Mr. Mahbubor Rahman. He told me about Starwood I encouraged me to apply… Till now, I believe that I made very sound decision to join Sheraton Hanoi Hotel family! The message that I would like to share with all of you is that seizing opportunities & make sound decision in your life is key for your success!
Shared by Nguyen Tuan Hung – Director of Security
~ ~ ~ ~ ~ (*) ~ ~ ~ ~ ~
Trong đời ai cũng sẽ có những thời điểm đứng trước nhiều sự lựa chọn. Để lựa chọn và đưa ra được quyết định đúng trong những tình huống cụ thể đôi khi rất khó và lẽ dĩ nhiên thành công chỉ thuộc về những ai vượt qua được những rào cản vô hình hoặc hữu hình để lựa chọn quyết định đúng nhất cho mình.
Tôi xin chia sẻ cùng các bạn một số những quyết định có tính chất bước ngoặt trong sự nghiệp của tôi, và bởi cứ sau mỗi quyết định mang tính đột phá đó thì sự nghiệp của tôi cứ phát triển theo đồ thị đi lên, nên tôi nghĩ rằng đó là những quyết định đùng của mình.
Sau khi tốt nghiệp Phổ thông trung học năm 1977, tôi gia nhập Quân đội lúc tròn 18 tuổi. Sau 12 năm tôi đã trở thành một Đại úy. Cuộc sống và sự nghiệp của tôi sẽ cứ thế phát triển với những chu kỳ thăng tiến từ 2 đến 3 năm một nếu như không có những biến động sâu sắc của Đất nước vào những năm cuối thập niên 90. Cuối năm 1989, khi một số lượng lớn quân nhân trở về từ nước bạn Campuchia trong một chương trình giải trừ quân bị lớn chưa từng có kể từ sau chiến thắng năm 1975, các sĩ quan Quân đội nói chung và cá nhân tôi nói riêng đứng trước một thách thức là phải tìm ra lựa chọn tốt nhất cho tương lai của mình. Lúc đó, với tuổi 30 cường tráng và vị trí công việc tương đối tốt ở Quân khu Thủ Đô, tôi có quyền yên tâm với tương lai rằng mình sẽ nghỉ hưu trong vòng 20 hoặc 25 năm tới với cấp hàm Đại tá. Tuy nhiên hình ảnh người lính thời bình với những trận đánh, những thử thách của trí thông minh và sự gan dạ chỉ còn là dĩ vãng, thay vào đó là các công việc chăn nuôi trồng trọt để tự trang trải những nhu cầu thiết yếu hàng ngày đã làm tôi thất vọng. Sau nhiều đêm trăn trở. Tôi đã quyết định chấm dứt cuộc đời binh nghiệp của mình để đón nhận một cơ hội mới. Tại thời điểm này, tôi cũng đã từ chối một sự sắp đặt trước của người thân trong Cơ quan Nhà nước để chọn cho mình một con đường có nhiều thách thức nhưng cũng sẽ mang đến cho mình những cơ hội tốt đẹp hơn. Tôi đã xuất cảnh sang CHLB Nga trong một chương trình xuất khẩu lao động. Tôi đề ra các tiêu chí của mình khi quyết định lựa chọn cơ hội này là: Đại tu về mặt kinh tế (vì gia đình tôi lúc đó quá nghèo, hai vợ chồng cùng 1 đứa con có tài sản giá trị nhất là một chiếc xe đạp cũ) - Trung tu về mặt sức khỏe (vì sức khỏe của tôi đã giảm sút nhiều sau hơn 12 năm binh nghiệp) - và cuối cùng là trang bị cho mình một Thế giới quan rộng mở (vì từ lâu tầm nhìn của tôi chỉ gói gọn trong những thông tin một chiều của báo chí thời bấy giờ)
Năm 1993, sau 4 năm kiếm sống ở xứ người tôi trở về với một số tiền kha khá cùng với cách nhìn nhận cuộc sống thực tế và góc cạnh hơn. Tôi cay đắng nhận ra rằng sau hơn 16 năm trời kể từ khi rời ghế nhà trường, trong khi nhiều người trong số các bạn cùng học ngày xưa, nay đã có một sự nghiệp vững vàng thì tôi vẫn đang là kẻ vô nghề nghiệp. Ở vào thời điểm vô cùng khó khăn đó, tôi lại có những cơ hội khác và tôi lại đứng trước nhiều lựa chọn cho bước ngoặt tương lai của mình trong cùng một lúc; Tôi nhận được lời mời làm giám đốc một công ty cung cấp dịch vụ bảo vệ chuyên nghiệp có yếu tố Nước ngoài. Công việc này có thể nhất thời cho tôi đáp số của bài toán thất nghiệp nhưng không phải là giải pháp lâu dài và bền vững vì tôi hoàn toàn không có một chút kiến thức về quản lý doanh nghiệp, hơn nữa những mối quan hệ trong xã hội của tôi lúc đó có thể nói là rất mong manh nếu không muốn nói là bằng 0. Bên cạnh cơ hội kể trên, bạn bè và người thân cũng khuyên tôi nên tìm kiếm một công việc kinh doanh tại Hà Nội hoặc đi buôn hàng từ Biên giới Lạng Sơn về Hà Nội. Việc này cũng có thể nhất thời giải quyết vấn đề chi tiêu hàng ngày của gia đình song cũng không phải là lựa chọn mà tôi muốn vì nó không phải là sở trường của tôi. May mắn thay tôi lại có một người hàng xóm tốt, anh là giám đốc một công ty vận tải hành khách của Thành phố. anh đã khuyên tôi nên đi học lấy bằng lái xe để lái xe Taxi - một công việc hoàn toàn mới mẻ nhưng đầy triển vọng thời điểm bấy giờ.
Tôi cho rằng cơ hội mà tôi mong muốn đã tới. Bên cạnh việc thỏa mãn những toan tính trước mắt về kinh tế, tôi nhìn thấy viễn cảnh của công việc này thật tốt. Nghề lái xe Taxi này sẽ trang bị cho tôi vốn kinh nghiệm về quản lý tài chính, kỹ năng giao tiếp cũng như khả năng thương thuyết… Tôi quyết định đi học lái xe và trở thành tài xế Taxi Hà Nội năm 1994.
Các cơ hội sau này mà tôi nắm bắt được để ra những quyết định đúng vào những năm 1997, 1998 và 2000 đã giúp tôi dần trưởng thành qua các vị trí: Lái xe riêng của Tổng giám đốc, Đội trưởng đội xe rồi Trưởng phòng lái xe và Bảo vệ của Bệnh viện Việt Pháp. Nhìn lại chặng đường đã qua cũng như sự phát triển trong công việc của tôi từ sau khi tôi rời quân ngũ năm 1993, bạn bè và người thân đều cho rằng tôi gặp nhiều may mắn khi có quá nhiều cơ hội để lựa chọn. Về phần mình, tôi không phủ nhận yếu tố may mắn, tuy nhiên tôi cũng phải thành thật chia sẻ rằng, sẽ chẳng có sự may mắn nếu chúng ta không biết nắm bắt cơ hội để chọn lựa và ra quyết định đúng cho mình. Trải nghiệm cuối cùng mà tôi muốn chia sẻ tiếp theo là minh chứng cho tư tưởng của tôi. Đó là quyết định của tôi đưa tôi đến với Starwood.
Cuối năm 2003, lúc này tôi đang giữ chức Trưởng phòng Lái xe và Bảo vệ của Bệnh viện Việt Pháp. Đúng vào ngày nghỉ tuần của tôi, ca trưởng bảo vệ điện thoại cho tôi về một trường hợp khách người nước ngoài báo mất tài sản, khách rất bực mình và đang yêu cầu gặp Tổng giám đốc vì nghĩ rằng nhân viên Bệnh viện là thủ phạm. Tôi có đưa ra chỉ dẫn cho cấp dưới để trấn an khách cùng với lời hẹn ngày hôm sau sẽ gặp trực tiếp khách và giải quyết sự việc. Khi quay lại làm việc sau ngày nghỉ, tôi đã chủ động tiếp cận và trực tiếp giải quyết sự việc với khách, và thế là con đường dẫn tôi đến với Sheraton đã được tôi khám phá vì người khách mà tôi gặp trực tiếp để giải quyết vụ việc chính là anh Mahbubor Rahman - Giám đốc tài chính của khách sạn Sheraton Hà Nội. Anh đã giúp tôi thấy sự vĩ đại của tập đoàn nổi tiếng Starwood, anh cũng cho tôi thấy cơ hội đến với Starwood của tôi là hiện thực, và không còn nghi ngờ gì nữa tôi đã có lựa chọn đúng khi quyết định dấn thân vào Cuộc hành trình Starwood. Tới đây có lẽ tôi không cần phải viết gì hơn nữa, những gì mà các bạn biết về tôi hiện nay đã giúp tôi chứng minh cho tính đúng đắn của luận điểm: HÃY NẮM BẮT THỜI CƠ ĐỂ ĐƯA RA CÁC QUYẾT ĐỊNH ĐÚNG!
Chia sẻ bởi Nguyễn Tuấn Hưng – Giám đốc An ninh
No comments:
Post a Comment